| Phạm Vĩ Hà Nothing
| | | Tiêu đề: [Short fanfiction GA] Yêu nữ... Thu Jun 23, 2011 1:39 pm | | | | | | | Author: Mizu Kaoru | Phạm Vĩ Hà (đều là một người mà thôi:”>)
Title: Yêu nữ...
Disclaimed: Không ai sở hữu những nhân vật trong truyện, họ sở hữu nhau và mãi mãi thuộc về nhau.
Cốt truyện là của tác giả.
Những giấc mơ và suy nghĩ bay bổng thuộc về chủ nhân của chúng.
Person: Mikan, Hotaru.
Rating: PG (có lẽ thế!^^!)
Genres: Tình cảm, và sad ending(có một chút Shojo-ai, bạn nào không đọc được, xin clik back.)
Status: shortfic-Ongoing
Note: Vì cốt truyện cũng như lời văn đều là của tác giả nên tớ đề nghị không ai được đạo fic của tớ, tớ không muốn rắc rối với mấy vụ kiện đâu!
Những dòng chữ in nghiêng, căn lề trái chính là Flash Back. Một câu chuyện giống như một bộ phim vậy, không thể cứ thỉnh thoảng lại làm đứt dây cảm xúc của người đọc chỉ vì mấy dòng flash back được.
Warning: Mọi tính cách của các nhân vật đều là hư cấu, chỉ có tên và couple là vẫn giữ nguyên. Bạn nào không hài lòng đề nghị không giở trò bạo lực. Xin chân thành cảm ơn!
Summary:
Nó đang đau, đau lắm...
Liệu ai có thể hiểu lòng nó đây?
Yêu nữ...
1.
“GRRRRRRRRRRAAAAAAAAAAAAAOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng gào thét vẫn không ngừng vang lên, xoáy thẳng vào trong không gian những âm thanh lạnh lẽo đến ghê sợ. Yêu nữ đang đau đớn.
Khu rừng trước đã âm u, nay còn âm u gấp bội phần khi một ai đó đang gào khóc trong rừng sâu.
“Tại sao?... Tại sao các người lại đối xử với ta như vậy?”
Con quỷ như muốn khóc nấc lên, nhưng rồi bản năng của nó lại hướng nó đến sự giận dữ. Nó muốn phá huỷ, muốn loại trừ những kẻ đã phá bĩnh giấc ngủ của nó, gọi nó dậy từ chốn vĩnh hằng, giờ đây lại đang hành hạ nó.
“ Cái gì... Cái gì gọi là tình yêu chứ?...”
Nó vẫn không ngừng gào thét. Nó muốn nói, muốn kể hết nỗi lòng, nhưng chưa một ai lắng nghe nó cả. Chỉ vì hình dạng của nó....: Dị hợm. Đó là từ người ta dùng để nói về nó, là từ mà chỉ cần nghe thấy cũng đủ để hiểu đang nói về ai. Nó nấc lên. Nhưng tiếc thay, thay vì một tiếng nấc đơn giản, nó lại trở thành một tiếng gào thét đến rợn người. Lạnh buốt.
~~~
Cơn gió lạ từ đâu thổi tới, hướng đến ngôi làng nhỏ một cơn bão lớn. Trong rừng, tiếng gào thét của yêu nữ vẫn không ngừng. Ngay lập tức, dân làng kháo nhau:
“ Yêu nữ đang gọi mây kéo đến đấy! Mau chạy thôi!”
“ Yêu nữ giận dữ rồi, phải chạy thôi”
“...”
“...”
Và còn rất nhiều điều nữa. Họ không hiểu, chẳng một ai trong cái làng đó hiểu yêu nữ đang phải chịu đựng những gì, riêng chỉ một người.
“ Yêu nữ à... Đau lắm, có phải không?”
Con nhỏ khẽ hỏi, mắt ngân ngấn nước. Nó biết yêu nữ phải chịu những gì, vì chính anh nó đang đem đến cho yêu nữ sự đau khổ đó. Nó biết, anh nó và yêu nữ yêu nhau, yêu nhiều lắm, nhưng anh nó quá hèn nhát, sau khi nhìn thấy bộ dạng thật của yêu nữ, anh ta đã bỏ đi, chẳng có lấy một lời từ biệt.
“Mikan à! Mau chạy thôi!”
Một người phụ nữ khẽ kéo tay nó, lôi nó đi.
“ Mẹ à! Yêu nữ đang đau.”
Nó khẽ giật tay, mong sao mẹ nó hiểu. Anh nó đã không hiểu rồi, giờ còn chạy theo dân làng để tránh khỏi cái tai hoạ mà chính anh gây ra, chẳng lẽ mẹ nó cũng không hiểu nốt ư? Nghĩ đến đấy, bất giác, nó cảm thấy mẹ nó và cả dân làng này thật độc ác. Chẳng nói chẳng rằng, nó giật tay mình khỏi mẹ, chạy biến vào trong rừng. Mất hút.
“ Mikan!!! Quay lại!!!”
Mẹ nó đau đớn gào nó quay trở lại, nhưng không, bóng dáng nhỏ bé của nó đã khuất trong rừng sâu, bất lực, bà khuỵu xuống.
“Mẹ à! Chúng ta phải đi thôi. Bão tới rồi!”
Anh trai nó cúi xuống và nâng mẹ mình dậy. Bản thân anh cũng đau lắm, nếu anh mãi mãi ở cạnh yêu nữ, mẹ anh sẽ ra sao? Còn Mikan nữa, sẽ chẳng ai chăm sóc nó cả. Liệu có ai có thể hiểu được lòng anh không?
~~~
Nó cứ chạy, chạy mãi... chạy cho đến khi đôi bàn chân của nó đã mệt nhoài và rướm máu. Nó bật khóc. Nó đang ở một mình trong rừng sâu, nơi mà trưởng làng của nó cấm không cho ai đến gần, nhưng giờ đây, nó đang một mình, ở chính nơi cấm địa ấy. Sợ hãi. Giờ nó có thể làm gì đây? Lúc trước, nó cứ nghĩ sẽ dễ dàng tìm được yêu nữ, an ủi cô ta, sau đó lại chạy về bên mẹ. Nhưng bây giờ, ngay cả đường về nó cũng không nhớ, làm sao tìm được yêu nữ?
Soạt!
Vạt áo ai đó tung bay trong gió, quệt vào cành cây, tạo nên những âm thanh loạt xoạt khó chịu. Nó ngước lên. Là một thiếu nữ trong bộ đầm trắng phức tạp, một chiếc mặt nạ kì lạ dùng để che khuất đi khuôn mặt người con gái, nhưng dù sao, đằng sau chiếc mặt nạ đó, mắt cô ta cũng đang ngân ngấn nước. Cô ta khóc. Mikan biết.
Yêu nữ.
~~~~
~~~~~
Năm năm sau.
Khu điều trị đặc biệt – Trại tâm thần.
Nó ngước nhìn lên trần nhà, trên môi lại nở nụ cười nửa miệng cố hữu. Nó đang cố gắng nhớ lại, tại sao nó lại phải vào đây. Ừm, nhớ thôi!
Dân làng lại tụ tập về ngôi làng thân thuộc sau khi cơn bão tan. Thật kì diệu! Đó là một cơn bão lớn, nhưng cả ngôi làng cũng chẳng tổn thất gì nhiều ngoài những luống rau bị phá do gió dập.
“Mikan!”
Mẹ nó cất cái giọng khàn khàn vì cổ họng đã đau rát khi kêu gọi nó suốt mười ngày liền. Nó vẫn mất tích. Bà tuyệt vọng, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Đau đớn.
“Mẹ đừng quá lo lắng. Con bé sẽ không sao đâu!”
Anh nó thử một lần nữa, cố gắng làm cho mẹ nó an tâm được phần nào. Nhưng không....
Như có một động lực mạnh mẽ, bà đứng dậy, túm lấy cổ đứa con trai độc nhất mà bà vô cùng yêu thương, hét vào mặt nó:
“ Chỉ tại mày! Tại mày đã yêu con yêu nữ đó, nếu không đã chẳng có trận bão nào cả và tao cũng chẳng mất đi đứa con gái yêu quí.”
Cơn giận của bà không thể kiềm chế được nữa, nó như một quả bom nổ chậm, chỉ chờ cho đến khi đồng hồ chỉ về con số không là bùng nổ, và đó chính là lúc này đây. Mọi nỗi lo âu, bực tức trong bà thế là đổ hết lên đầu đứa con trai. Nhẹ lòng.
“Mikan!”
Tiếng ai đó vang lên, giọng hoảng hốt.
“Cháu làm sao thế này? Mikan!”
Chiếc phao cứu sinh từ đâu bỗng được ném xuống, ngay lập tức, mẹ Mikan nắm lấy nó, bơi về phía chiếc thuyền cứu hộ. Bà chạy tới chỗ người làng đang bu đong xúm đỏ. Mikan của bà đang nằm đó, bất động, toàn thân nhuốm đầy máu. Chiếc phao cứu sinh bỗng tuột mất, bà chới với giữa biển khơi đau khổ, Mikan của bà... Không thể làm chủ được cơ thể, bà khuỵu xuống và ngất đi.
-----
Không biết bà đã ngủ bao lâu rồi, nhưng trước mặt bà đây, con gái bà đang ngồi đó, miệng mỉm cười. Hạnh phúc.
“Mẹ à!”
Nó cất tiếng, giọng nhẹ hẫng như lông hồng, nhưng đôi mắt đã không còn trong veo như trước nữa. Giống anh nó.
Bà thất thần, dù con gái đã trở về, nhưng lại mang một tâm hồn khác, nếu vậy, thà nó không về còn hơn. Nhưng bà xua tan ý nghĩ đó, con gái bà đã trở về rồi, bà không cần phải lo lắng nhiều nữa. Dù gì, nó cũng không còn ở bên yêu nữ.
“ Ngày mai, con sẽ ở lại với yêu nữ.” Nó nói tiếp, chất giọng vẫn vậy nhưng sao váng vất một nỗi buồn sâu thẳm “ Cô ấy cần con.”
“Cần? Vậy con nghĩ mẹ không cần con?”
Bà nói mà như hét vào mặt nó. Chẳng lẽ nó lại coi trọng một con yêu nữ hơn cả mẹ nó ư? Chẳng lẽ....
Bà không muốn nghĩ tiếp nữa, bà không muốn tưởng tượng ra cái cảnh tượng ấy nữa.
“Mẹ cấm con, không bao giờ được lại gần khu rừng đó nữa.”
Nó chẳng thể hiện cảm xúc gì, vì nó nói cho mẹ nó biết chuyện này đơn giản vì muốn thông báo cho bà về sự ra đi của nó, còn nếu không, nó đã đi rồi, chằn ở lại đây đợi cho đến khi mẹ nó tỉnh nữa.
“Con xin lỗi!”
Rồi nó đứng dậy đi ra ngoài, bỏ mặc cho mẹ nó đang ngồi đó, thẫn thờ nhìn theo dáng nó tiến gần đến khu rừng.
“CON BÉ BỊ ĐIÊN RỒI!!!”
Bất chợt, nó nghe tiếng mẹ nó hét đằng sau, đến khi định hình được câu nói thì nó đã bị cả làng giữ chặt lại.
“Grào!”
Tiếng yêu nữ cứ vang vọng trong đầu nó, tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân, đôi tay nhỏ bé ấy vùng lên và chạy vào trong rừng. Nhưng nó chưa chạy được mấy bước thì một sợi dây đã trói chặt nó lại. Là anh nó, cao thủ quăng dây trong vùng.
“Anh xin lỗi!”
Anh nó cứ nói xin lỗi như vậy cho đến khi nó bị đánh ngất và lôi đi mất, chẳng rõ là đang xin lỗi cô em gái, hay là đang xin lỗi dáng hình đang đau đớn quằn quại trong rừng vì vừa mất đi một người bạn kia.
Nó vừa nghĩ, vừa mỉm cười cay đắng. Nó không làm sao cả, càng không điên, nhưng vì muốn giữ con gái, mẹ nó đã giam lỏng nó vào đây, ngày ngày đến thăm, ngày ngày giúp nó hiểu rằng, không có yêu nữ nào hết.
Kẹt!
Cái cửa nặng nề được kéo ra, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra đằng sau tấm kính dày và chiếc áo blouse trắng.
“Mikan!” Người đó khẽ gọi.
“Mẹ em lại đến à?”
Nó mỉm cười. Đắng. Lại nữa rồi.
“ Không! Lần này là một phụ nữ. Cô ấy nói là bạn thân của em năm năm trước.”
~End Chapter one~
Vì một vài lí do chưa thể chỉnh code, mọi người thông cảm, mai sẽ quay lại chỉnh ngay lập tức :D
Vì lí do thời gian, Hà không thể post hết fic lên đây, vì vậy, mọi người muốn coi chap tới, phiền vào blog này:
http://pourmavie.wordpress.com
| | | | |
|
| takumi-kun Nothing
| Alice : cảnh giới, trọng lực, ký ức
|
Hệ năng lực : hệ năng lực nguy hiểm
|
| | Tiêu đề: Re: [Short fanfiction GA] Yêu nữ... Thu Jun 23, 2011 1:50 pm | | | | | | | bạn thân 5 năm trước, chắc là yêu nữ rồi :onion 80:
| | | | |
|
| Annie Phan Nothing
| Alice : Mở cánh cửa của thiên đường và địa ngục
|
| | Tiêu đề: Re: [Short fanfiction GA] Yêu nữ... Sat Nov 12, 2011 4:02 pm | | | | | | | Fic này mình cũng đã đọc rùi, kết thúc thảm wá! Sao yêu nữ lại giết_ _ _ _ của Mikan vậy ?!? Hờ, khổ thân bé Mikan quá...
| | | | |
|
| heo_hienthuy Nothing
| Alice : vô hiệu hoá, đọc suy nghĩ, xuyên thấm
|
| | Tiêu đề: Re: [Short fanfiction GA] Yêu nữ... Sun Nov 13, 2011 4:13 pm | | | | | | | hay! sao mà k viết tiếp vậy? mún đc đọc típ!
| | | | |
|